" Có những bài học làm nên thành công của một ai đó trong đó có tôi...Cảm ơn cô người truyền cho tôi cảm hứng... "
BUỔI HỌC CUỐI CÙNG…
Thời
gian như một bản nhạc không lời lặng lẽ. Nó đến rồi đi để lại trong ta những kí ức, những kỉ niệm mãi không nguôi. Nó cũng
để lại trong tôi một khoảng trống, một nỗi
niềm mà chẳng ai có thể lấp đầy. Mỗi khi day bài này làm tôi vẫn còn nhớ như in về một
tiết học Văn mùa hè năm ấy.
Tôi như đang trong một giấc mơ trở về năm ấy-
về tiết học đáng nhớ ấy. Cô giáo chầm chậm bước vào lớp với khuôn mặt tươi cười
như hàng ngày, nhưng trong mắt cô
thoáng một nỗi buồn “ Cô sao vậy nhỉ?”. Tôi tự hỏi, trong lòng thoáng chút lo lắng.
Nụ cười của cô hôm nay thật khác lạ, vẫn là nụ cười đấy nhưng chất chứa hàng
ngàn nỗi niềm khó tả. Cô nhìn quanh lớp rồi cất giọng:
- Các
em, cô có một chuyện rất muốn nói.
Tất
cả lớp đều im lặng.Cô tiếp lời:
-Đây sẽ là buổi học cuối cùng cô dạy
các em. Cô sắp chuyển công tác. Cô mong
giờ học này các em học thật tốt nhé!.
Rất
nhanh sau đó cô vào bài giảng. Cả lớp
tôi sững sờ, mọi người bất ngờ tới nỗi
chẳng nói thành lời.
- Tại sao cô lại chuyển đi? Chắc tại lớp
tôi hư làm cô buồn?
Bao câu hỏi quay cuồng trong tâm trí tôi. Lòng
tự nhủ lòng
-Mình phải thật ngoan trong ngày hôm
nay, vì biết đâu sẽ chẳng còn ngày nào được nghe lại giọng giảng, nét chữ thân
quen này nữa.
Điều đó thật đáng sợ !Trên bảng, từng nét chữ
thân quen của cô hiện lên : “ Buổi học cuối cùng” của An- phông xơ Đô- đê. Lớp
tôi, ai nấy đều im lặng. Giọng cô trầm trầm cất lên giữa khoảng không lặng
thinh, đưa tất cả chúng tôi về với miền An – dát bình yên, tươi đẹp, về cậu bé
Phrăng với những chiều đi chơi, thả diều, về người thầy đáng kính Ha – men với
buổi học cuối cùng. Chúng tôi cứ thế lắng nghe, tự hỏi câu chuyện đó sao giống
câu chuyện của chúng tôi đến vậy. Khi phân tích tâm trạng của cậu bé Phrăng, giọng
cô trầm bổng như từng cung bậc cảm xúc của cậu bé vùng An – Dát này khiến tôi
và tất cả lớp như muốn trào nước mắt. Rồi
khi giảng đến lời nói của thầy Ha- men về tiếng nói dân tộc, giọng cô lại xúc động
đến nghẹn ngào khiến chúng tôi càng thêm thấm thía về giá trị của tiếng mẹ đẻ.
Những dòng chữ thân thuộc cô viết lên bảng kết hợp với lời giảng, lời bình thật
hay và thấm thía. Được cô động viên khích lệ, cả lớp càng thêm hào hứng, hăng
hái phát biểu, thảo luận xây dựng bài cứ ngỡ như cô sẽ chẳng bao giờ rời đi, sẽ
vẫn ngày ngày được gặp cô và nghe lời cô giảng...
Tiếng
trống vang lên hết tiết. Cả lớp như bừng tỉnh. Mọi người nhốn nháo và ai nấy bật
lên tiếng khóc. Cô gượng cười bảo:
-Cô rất
vui khi đã được dạy lớp mình, hãy nhớ về cô với những hồi ức đẹp nhé. Chỉ
nghe đến thế thôi, cả lớp tôi đã oà khóc. Cô cứ thế mà đi sao, hệt như trong
văn bản ấy sao?. Chúng tôi nhìn theo dáng cô khuất dần, lòng tự hỏi:
- Cô ơi! Biết bao giờ chúng em lại được
gặp cô, được nghe cô giảng bài.
Năm
tháng đã trôi qua,Tôi vẫn bồi hồi khi nghĩ về giời học văn hôm đó và rồi tự nhủ
rằng mình phải dạy văn là phải biết truyền cảm hứng ...Cảm hứng từ buổi học cuối
cùng năm ấy…
Trương Hoàng Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét